Santillana del Mar nằm dọc theo bờ biển, khoảng 100 km về phía Tây so với thành phố Bilbao-thành phố nổi tiếng với bảo tàng GUGENHEIM do F.O.Gehry thiết kế. Những bức ảnh của Yukio Futagawa cho chúng ta một phát hiện về một thị trấn mà hầu như thời gian đã bỏ quên trên bán đảo Iberia. Santillana del Mar là một trường hợp rất giống với phố cổ Hội An, một thị trấn cũng đứng bên lề lịch sử suốt mấy trăm năm . . .
Những con đường làng lát đá nổi bật lên giữa màu xanh của ngôi làng - mà lịch sử của nó có thể truy nguyên từ thế kỷ thứ IX khi những thầy tu tìm đường đến và xây ở đây một nhà nguyện và tu viện. Đến thế kỷ XXII, nơi đây trở thành trạm dừng chân cho những người hành hương tời Santiago de Compostela. Chính trong thời gian này, người ta đã xây Colegiata (chủng viện).
Đầu thế kỷ XIII, do sự thịnh vượng về kinh tế cùng với sự phát triển về tôn giáo, Santillana del Mar được hưởng quyền tự trị. Kể từ đó, những lâu đài, nhà riệng, tháp và những vường rau mọc lên nhiều dọc theo con đường chính hình chữ Y trải dài từ cổng vào của ngôi làng. Một nhánh của con đường này dẫn vào quảng trường trên khỏang đất cao với tháp chuông nhỏ của nó, nhánh còn lại dẫn thẳng tới Chủng viện. Quảng trường, mà cũng là nơi họp chợ, là trung tâm của sinh họat hàng ngày trong khi Chủng viện là trung tâm của các hoạt động tôn giáo, còn dân cư thì phát triển ở giữa hai điểm đó.
Những con đường khác và những công trình có tuổi từ thế kỷ XVIII hay lâu hơn. Chúng được bảo tồn cẩn thận bởi luật pháp và ngày nay đã trở thành tiêu điểm của ngành du lịch. Thông thường, một nơi như thế có khuynh hướng trở nên vắng vẻ, con người càng ngày già cỗi, nhưng Santillana del Mar đặc trưng bởi con người ở đó vẫn sống và sinh họat trong những ngôi nhà cổ xưa của họ.
Một góc thị trấn hiền lành
Dọc theo con đường dẫn vào quảng trường là những ngôi nhà ống ước chừng 4m ngang, chúng được xây bằng đá với đặc điểm : dầm và terrace làm bằng gỗ, tương phản với sự cứng chắc của đá. Nhiều trong số những ngôi nhà này đang bị nghiêng, đang suy tàn nhưng khi chúng ta thấy những chậu hoa được chưng theo nhưng phong cách rất ngẫu nhiên hay khi bắt gặp ánh mắt của những người dân khi họ đang trong công việc hàng ngày, chúng ta lại có cảm giác như rằng những ngôi nhà vẫn sống , vẫn tồn tại vững chãi.
Trong những ngôi nhà đó, phần không gian sinh họat chiếm những tầng ở trên, tầng trệt là sân trong có chức năng là phòng chờ chung cho cả nhà, là nơi người ngòai được phép đi vào tự do. Đây là không gian trung gian đã thích nghi với khí hậu Tây Ban Nha.
Ở một khía cạnh khác, quảng trường của làng được vây bọc xung quanh bởi những biệt thự lớn (mansion) và ngọn tháp. Một trong số đó đã chuyển đổi thành tòa thị chính vào đầu thế kỷ 19 và vẫn duy trì như vậy cho đến nay. Một tòa nhà khác trở thành hội đồng các bô lão. Tính chất lan tỏa hơn là hướng tâm của quảng trường bằng cách này hay cách khác có liên quan đến một trung tâm khác của ngôi làng, tòa nhà Chủng viện.
Ngôi làng hầu hết dựng xung quanh quảng trường, trên phần đất cao, trong khi đó Chủng viện nằm phía dưới ở ngọn đồi. Nó nổi lên trên tấm phông là hình dáng của những ngọn đồi xung quanh, tạo ra ấn tượng mạnh khi nằm trong tiêu điểm của phối cảnh. Con đường dẫn về Chủng viện hai bên là những tòa biệt thự với cổng vòm và gia huy đắp nổi trên tường -chúng thực sự cũng có người cư trú hoặc được sử dụng như bảo tàng hay như khách sạn.
Bức tranh hoa
Đường trong làng đều lát đá. Điều này thật sự khác biệt với những con đường cao tốc ồn ào, và cùng với phong cảnh đồi núi xa xa, tất cả lấy đi trong ta cảm giác về thời gian. Chắc chắn ở đây thiếu sự sôi động , nhưng ngôi làng luôn có một cuộc sống hiện đại trong sự thanh bình.
Con đường lát đá
DOOL tổng hợp - Ảnh: Flickr