Sau nhiều năm khá im ắng, bất động sản nghỉ dưỡng đang ồn ào trở lại với hàng loạt kế hoạch tỷ đô.
GS Đặng Hùng Võ, nguyên Thứ trưởng Bộ Tài nguyên và môi trường.
|
Nhà đầu tư è cổ với núi thủ tục Cụ thể, để đầu tư phát triển một dự án resort 4-5 sao trung bình 10ha với khoảng trên dưới 300 phòng sẽ mất khoảng 167 tháng từ khi bắt đầu ý tưởng đầu tư đến khi đưa vào hoạt động; mất 63 tháng từ khi có chủ trương đầu tư đến khi biết được giá đất; mất 73 tháng từ khi có chủ trương đầu tư đến khi có được quyền sử dụng đất. Ngoài ra, liên quan đến ít nhất 12 cơ quan ban ngành ở địa phương với hàng trăm cán bộ liên quan. Phải thực hiện 44 nhóm công việc lớn, trong đó có 22 nhóm công việc lớn liên quan trực tiếp đến sự quản lý và phê duyệt của chính quyền! Chịu sự chi phối của ít nhất 7 bộ luật gồm Luật Đất đai, Luật Kinh doanh bất động sản, Luật Nhà ở, Luật Doanh nghiệp, Luật Xây dựng, Luật Lao động và Luật Dân sự cùng hàng ngàn loại văn bản dưới luật. (Theo chia sẻ từ ông Thân Thanh Vũ, Phó chủ tịch Hội Bất động sản du lịch Việt Nam (VNTPA) |
* Sau thời gian dài im ắng, Trong lĩnh vực đầu tư đầy rủi ro này, theo ông, các ông chủ Việt có bao nhiêu cơ hội?
Tôi cho rằng một đất nước có lợi thế du lịch lớn như Việt Nam thì bất động sản nghỉ dưỡng hoàn toàn có tiềm năng để đầu tư đối với cả nhà đầu tư ngoại hay nội.
Bởi lẽ, đầu tư vào một khu vực có tiềm năng lớn du lịch, lượng khách đến đông sẽ khiến dự án có khả năng thu hồi vốn nhanh hơn so với các địa điểm không sôi động về du lịch.
Tôi nghĩ rằng, cơ hội thu hồi vốn trong đầu tư bất động sản du lịch ở Việt Nam là khả thi.
Do đó, chúng ta cũng không nên quá lo ngại về cơ hội thành công từ làn sóng đầu tư mới mạnh mẽ này của các nhà đầu tư trong nước.
* Sở hữu tiềm năng sẵn có là điều kiện cần nhưng có lẽ tiềm lực tài chính mới là điều kiện đủ. Bài toán này sẽ giải thế nào, thưa ông?
Thực tế tôi thấy, hiện nay ở Việt Nam cũng có rất nhiều nhà đầu tư có tiềm lực tài chính để đầu tư các dự án nghỉ dưỡng kể cả với quy mô lớn.
Những gì mà các ông chủ như Tuần Châu, Vingroup hay Sungroup… đã làm là một ví dụ. Hay gần đây, một vài cái tên đình đám khác đang nổi lên như Syrena Việt Nam (thành viên của BIM Group) với quần thể Halong Marina tại Quảng Ninh ; Tập đoàn FLC với dự án hơn 5.500 tỷ tại Thanh Hóa…
Tuy nhiên, tại một số điểm nóng mà Chính phủ và các địa phương đang cần đẩy mạnh thu hút đầu tư thì chắc chắn chúng ta vẫn phải chú trọng kêu gọi vốn từ phía nước ngoài.
Bởi lẽ, thường những nhà đầu tư ngoại có tiềm năng tài chính tốt hơn, có khả năng đầu tư nhanh. Đồng thời khi đầu tư vào các dự án, họ thường tính toán rất kỹ bài toán để làm sao khi bỏ vốn tỷ lệ thành công cao.
Và đương nhiên, khi họ thành công chúng ta sẽ có thêm nguồn thu lớn cho ngân sách nhà nước để tái đầu tư.
* Theo nhìn nhận của ông, ở Việt Nam hiện nay, đâu sẽ là điểm nóng về đầu tư bất động sản du lịch, nghỉ dưỡng?
Tôi cho rằng, Hạ Long và Vân Đồn (Quảng Ninh) hay Phú Quốc (Kiên Giang) hiện là những điểm nóng về đầu tư bất động sản nghỉ dưỡng, có sức hút lớn với các nhà đầu tư.
Gần đây, chúng ta có thể thấy nhiều nhà đầu tư nước ngoài liên tiếp đổ vốn vào các khu vực nói trên với những dự án quy mô lớn.
Một số địa điểm khác như Thanh Hóa, Vĩnh Phúc,… có vị trí tốt liên quan chặt chẽ đến du lịch, văn hóa… cũng đang cho thấy sự quan tâm tương tự.
Ít nhất là trong việc đầu tư bất động sản du lịch (tức là vừa ở, vừa có thể đầu tư thương mại, cho thuê…).
Đây là những biểu hiện rõ rệt nhất cho thấy môi trường đầu tư của Việt Nam về bất động sản hiện đang còn khá hấp dẫn, đặc biệt là tiềm năng về các dự án nghỉ dưỡng, du lịch.
* Vậy theo ông, tại các điểm nóng như Quảng Ninh, Phú Quốc,… các địa phương cần phải làm gì để tạo ra hấp lực đủ mạnh để lôi kéo được những nhà đầu tư có vốn lớn?
Có một số điểm hết sức quan trọng theo tôi các địa phương như Quảng Ninh hay Kiên Giang cần phải chú ý đến nếu muốn đẩy mạnh đầu tư vào các khu vực nói trên.
Đặc biệt là về mặt quy hoạch! Địa phương phải biết cách tạo dựng quy hoạch, tạo nên cái tính đặc biệt (có thể hiểu là nét đặc thù) của địa phương đó.
Làm được điều này thì chúng ta sẽ không phải hối hận do đầu tư nhiều mà không hiệu quả hoặc phải buộc lại phải đổ hàng tỷ đô la vào để thay đổi chỉ vì không phù hợp quy hoạch hoặc thay quy hoạch.
Chính quyền địa phương phải rất cẩn thận vì chúng ta là người dẫn đường, nếu dẫn đường mà không tốt sẽ làm hỏng toàn bộ quá trình phát triển tiếp theo.