Cánh chim vươn lên bầu trời
xanh - một biểu tượng ý nghĩa
của nhà thờ Phú Thượng.
Giữa lòng phố, những ngày Giáng Sinh, bất chợt thoáng nghe tiếng chuông nhà thờ ngân vang, nhịp thời gian như ngừng lại, lòng người thổn thức bao điều...Nhất là đối với những người từng gắn bó với thành phố Đà Nẵng xinh đẹp bên dòng sông Hàn thơ mộng, bên bờ biển Đông với những nét quyến rũ chưa từng có ở các đô thị biển khác…và đặc biệt hình ảnh những thánh đường yên bình với từng hồi chuông vang lên xa xa...Tiếng chuông. Chỉ có những ai thức giấc giữa đêm khuya về sáng, và những ai để lòng lắng nghe thì mới cảm nhận được tiếng chuông ngân, tiếng chuông như phá nỗi cô đơn, gieo vào thẳm sâu lòng người những hy vọng, những tình thương, niềm hạnh phúc...Tôi yêu tiếng chuông bình yên, ngân nga, muôn lời ngọt thương ấy...
Về thăm những ngôi nhà thờ ở Đà Nẵng vào những ngày này, cảm giác hòa mình vào không khí Giáng Sinh không quá ồn ào nhưng cũng đủ để bạn cảm nhận lễ hội đang len lỏi trong ánh mắt của mọi người, thật an lành!
Nhà thờ Hòa Ninh.
Nhà thờ Hòa Ninh nằm trên một ngọn đồi thơ mộng với nhiều cây cổ thụ tỏa bóng mát quanh năm, những bức tường được lót bằng đá xanh, những bậc tam cấp dẫn lên nhà thờ...Quang cảnh khiến bạn liên tưởng đến các nhà thờ cổ ở thành phố Đà Lạt ngàn hoa.
Nằm trên đường 605, từ ngã ba Hòa Khánh đi Bà Nà, cách Đà Nẵng khoảng 20 km về phía tây, thuộc địa phận xã Hòa Sơn, huyện Hòa Vang là Giáo xứ Hòa Sơn. Giáo xứ bao gồm hai xứ đạo với 6 nhà thờ, 2 nhà nguyện tạo thành một quần thể kiến trúc công giáo độc đáo; trong đó nhà thờ lớn, cổ nhất là nhà thờ Phú Thượng.
Nhà thờ Phú Thượng toát lên vẻ cổ kính, trầm mặc.
Cách nhà thờ Phú Thượng không xa là nhà thờ Tùng Sơn. Nhà thờ gây ấn tượng với du khách bởi dáng vẻ uy nghi với ba cánh cổng lớn dẫn vào một sảnh rộng của nó.
Đây là một nhà thờ với kiểu kiến trúc độc đáo và rất đẹp mắt.
Du khách sẽ cảm nhận được sự thú vị khi chìm đắm trong vẻ huy hoàng của bình minh, vẻ lặng lẽ lúc hoàng hôn tại những ngôi nhà thờ cổ kính gắn lên nền xanh cây cối, toát lên vẻ huyền bí đầy chất tôn giáo nhưng cũng không mất đi sự lãng mạn của một vùng sơn thuỷ hữu tình...Để rồi, xa nơi ấy, tất cả bỗng biến thành những nốt nhạc yêu thương ngân mãi trong lòng mỗi người: “Làng tôi xanh bóng tre. Từng tiếng chuông ban chiều, tiếng chuông nhà thờ rung...”
DiaOcOnline.vn
>>Phá cách